Ôn Văn chỉ hoảng loạn một chốc thì bình tĩnh lại, vẻ mặt nghiêm túc quan sát.

Không mất đi sự bình tĩnh vốn có, lại không vì tự kiêu mà làm ra hành động ngu xuẩn, hành vi chứng tỏ Ôn Văn là một thợ săn có phẩm chất tốt, Cung Bảo Đinh ở bên cạnh quan sát thầm gật đầu.

"Xem dáng vẻ thì có lẽ đã bị dọa, cũng đúng thôi, cậu ta chỉ mới trở thành người siêu năng không được bao lâu, chưa được va chạm nhiều cũng là bình thường..."

"Nếu Ôn Văn là người của trạm thu nhận, đã từng tiếp xúc với hơi thở của người kia thì sẽ không đến mức bị dọa như vậy..."

"Vậy rốt cuộc cậu ta có phải người của trạm thu nhận hay không chứ..."

Cung Bảo Đinh có chút mơ hồ với phán đoán về Ôn Văn.

Suy nghĩ kỹ một chút thì Cung Bảo Đinh chưa từng thấy Ôn Văn mặc quần áo của nhân viên thu nhận, cũng chưa từng thấy Ôn Văn sử dụng xiềng xích, hết thảy nghi ngờ chỉ xây dựng từ việc đám quái vật trong trạm thu nhận có chút tương tự với quái vật mà Ôn Văn từng đối phó mà thôi.

Tiếp đó hai người tiến hành kiểm tra khu vực này, đối với chuyện điều tra năng lượng dị thường, Hiệp Hội Thợ Săn có quy trình của riêng mình.

Điều kiện hàng đầu là phải bảo đảm an toàn, cố gắng thu thập tin tức.

Cứ vậy, dưới sự chỉ dẫn lão luyện của Cung Bảo Đinh, Ôn Văn tiến hành thăm dò năng lượng của mình lưu lại, đồng thời cũng học được cách làm một con cá mặn hợp lý trong thời gian làm việc.

...

Trong một căn hộ cho thuê cũ kỹ, một người đàn ông hơi mập mạp đang nhanh chóng gõ bàn phím.

Hắn là một tác giả mạng tên là Tôn Uy, bút danh là Bất Miên Bất Ngữ.

Lúc này hắn đang thiếu chap mới, vì thế đang rất cố gắng.

Công việc này mặc dù không thể kiếm được một số tiền lớn nhưng cũng đủ để nuôi sống mình, vì thế hắn cũng khá thỏa mãn.

Vắt hết óc gõ xong nội dung chap mới ngày hôm nay, Tôn Uy liền tùy tiện mở web, bắt đầu xem bình luận.

Mỗi ngày sau khi post chap mới, xem bình luận của độc giả chính là chuyện làm Tôn Uy có cảm giác rất thành tựu.

Đột nhiên một bình luận mới gửi có tới bảy tám phản hồi đập vào tầm mắt Tôn Uy.

"Từ khi nào khu bình luận truyện mình lại náo nhiệt như vậy chứ, nếu có thể kéo dài mãi như thế thì tốt quá."

Tôn Uy click vào xem thử, còn chưa đọc xong đã cảm thấy máu dồn lên não, suýt chút nữa đã tức giận mà đập bàn phím.

Này cư nhiên là bình luận của một trang web lậu, xem lậu cũng thôi đi, dù sao thì cũng hơn 90% độc giả đều xem bản lậu, này cũng không có cách nào.

Nhưng nội dung bình luận của vị độc giả này thật sự làm Tôn Uy chịu không nổi.

"Tác giả viết mấy thứ rác rưởi như vậy sao lại còn dám thu tiền chứ, tao chỉ muốn kích thích mày một chút, để mày biết mà giữ lại chút mặt mũi, người ta đi xem sách lậu cả rồi, dù sao thì cũng không cần tốn tiền."

Tôn Uy tức tới dở khóc dở cười, rác mà mày cũng bỏ tiền ra đọc đấy thôi, sao lại có thể mở miệng ra nói được những lời này hay vậy chứ?

Mà bình luận này cũng bị nhóm độc giả chân chính phản bác, vì thế mới có nhiều trả lời như vậy.

Mặc dù biết rõ chỉ cần xóa bình luận này, khóa ngôn luận người này thì chuyện sẽ kết thúc, đã tham gia viết tiểu thuyết, có bình luận tiêu cực là chuyện sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng bị nói như vậy, Tôn Uy vẫn không chịu được.

Hắn cầm bàn phím mà hệt như đang cầm một thanh bảo kiếm, ngón tay lướt vun vút trên thân kiếm, ngón tay giống như được bôi nước ớt ép, phát ra những lời thô tục sặc người.

Đối với Tôn Uy mà nói, mắng chửi người không cần kỹ xảo, chỉ cần tốc độ tay là đủ, chỉ cần tốc độ gõ nhanh hơn đối phương thì đã có thể coi là thắng.

Thật may mắn, tốc độ gõ chữ của Tôn Uy thật sự rất nhanh.

Thông qua trận khẩu chiến thỏa thích này, Tôn Uy coi như đó là một phương thức phát tiết cảm xúc của mình.

Từ khi viết tiểu thuyết tới nay hắn vẫn luôn có chút bực bội, nhạc, video, phim ảnh, những bản lậu bên các lĩnh vực này đều bị ngăn chặn, nhưng vì sao nạn sách lậu của văn học mạng lại không có cách nào giải quyết, thậm chí là không thể nào ngăn chặn?

Trong tổng số độc giả của hắn thì chỉ có 1%, hoặc thậm chí là càng ít hơn chịu trả tiền để đọc.

Nguyên nhân có lẽ rất nhiều, giá bên sách lậu rẻ hơn, kiểm soát không dễ, công cụ tìm kiếm bị chi phối, nhà quảng cáo cũng đăng ký quảng cáo trên các trang web vi phạm bản quyền, đọc bản gốc quá đắt, nếu mà đã muốn tìm lý do thì thật sự có vô số lý do để nói.

Nhưng lý do chung quy cũng chỉ là lý do mà thôi.

Tất cả những điều này tạo thành một xâu chuỗi hút máu khổng lồ, mà tất cả mọi người trong chuỗi này, bao gồm phần lớn độc giả, đều cảm thấy vui vẻ.

Chỉ có tác giả và một số độc giả chân chính là kêu la bất bình.

Nhưng tiếng nói của bọn họ lại quá nhỏ bé, không có cách nào thay đổi.

Ở trong tình cảnh như vậy, lại bị độc giả sách lậu mỉa mai, Tôn Uy thật sự chịu không nổi.

Lần khẩu chiến này không phải nhất thời nóng máu, mà là cơn nóng giận đè nén đã lâu bùng phát.

Mắng xong, Tôn Uy cảm thấy cả người thật sảng khoái, giống như ngồi trong phòng tắm hơi cả ngày vậy, hắn mỉm cười bấm cấm ngôn luận và gửi bình luận của đối phương, sau đó đi rửa mặt.

Cứ treo đấy một đêm, sáng mai rồi xóa, đúng là quá vui sướng mà.

Đối với Tôn Uy mà nói, làm vậy thực sự rất đã.

Từ khi bắt đầu viết truyện, đã lâu rồi hắn không còn thời gian vui chơi giải trí nữa.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Tôn Uy cảm thấy có chút kỳ quái, hắn đứng dậy, đi tới trước máy tính, sau đó... hắn chui vào trong!

Ở trong máy tính, Tôn Uy bay lượn ở giữa những số liệu xanh lá, cảm giác rất thoải mái.

Đối với chuyện này, Tôn Uy không hề cảm thấy kỳ quái, có lẽ hắn đang ở trong mơ, mà mơ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.

Khi hắn ngừng lại thì hắn nhìn thấy vị độc giả kia đang rất tức giận vì bị cấm ngôn.

Nhìn một chút, trong lòng Tôn Uy dâng lên tà niệm: "Nếu đã là mơ thì mình làm gì cũng không thành vấn đề đi?"

Tôn Uy từ phòng bếp lấy được một con dao, chầm chậm đi tới phía sau người nọ, một dao đâm vào lưng, sau đó xoay ghế lại, điên cuồng đánh đấm vào đầu đối phương.

Chỉ vài cái thì người nọ đã không động đậy nữa, nhưng Tôn Uy thì vẫn còn đang đánh, giống như đang phát tiết vậy, lúc hắn ngừng lại thì kẻ này đã không còn hình người nữa rồi.

Lắc lắc cổ tay mỏi nhừ, Tôn Uy nằm xuống giường, cười nói: "Giấc mơ này thật quá đi..."

Tôn Uy lắc đầu, nếu không phải mơ thì hắn thật sự không ngờ mình cũng có lúc điên cuồng đến như vậy.

"Chỉ là nếu không phải mơ thì chắc mình không thể nào đánh lại người này, hắn vừa cao lớn lại khỏe như vậy, mình chỉ là một tên mập luôn trạch trong nhà mà thôi..."

Sau đó, Tôn Uy liền nằm ở dưới đất, một lần nữa tiến vào mộng đẹp.

...

Cuộc điều tra hôm qua đụng trúng ngõ cụt, phải làm việc tới tận nửa đêm.

Sáng sớm hôm nay Ôn Văn từ sớm đã chạy tới Hiệp Hội Thợ Săn, thậm chí còn mua bữa sáng và chuối tiêu cho Đinh Minh Quang.

Chuối là cho con khỉ kia, cũng không biết nó có ăn được hay không.

Đinh Minh Quang đảm bảo là hôm nay nhất định có thể tóm được hành tung của Nhan Bích Thanh, vì thế Ôn Văn liền chạy tới.

Truy bắt Nhan Bích Thanh, Đinh Minh Quang có vẻ còn sốt sắng hơn cả Ôn Văn, sau khi mang máy tính về vẫn luôn trông chừng nó để tra manh mối.

Lúc Ôn Văn tới, mọi người trong Hiệp Hội Thợ Săn cũng đang vây quanh Đinh Minh Quang, chờ manh mối của cậu ta.

Ôn Văn nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống một cái ghế, toàn bộ quá trình không hề phát ra chút âm thanh nào, anh sợ quấy rầy tới trạng thái của Đinh Minh Quang.

Chờ khoảng một tiếng đồng hồ, Đinh Minh Quang đột nhiên mở mắt ra.

"Tôi đã tóm được hắn rồi!"

0.11551 sec| 2416.398 kb